Tôi với bạn chung vốn mở văn phòng thiết kế nội thất. Còn vợ tôi làm trưởng phòng kinh doanh cho một công ty bất động sản. Tuy tháng cũng kiếm được vài chục nhưng cơ bản vợ là người không cầu kì, chăm sóc cho bản thân là mấy.
Nhưng dạo này trông vợ tôi khác lắm, thỉnh thoảng tôi bắt gặp cô ấy thay đồ, mặc nguyên bikini đứng trước gương, uốn éo ngắm nghía mình. Không phải để ý nhưng tôi thấy váy của vợ cũng thay đổi liên tục, toàn cái trễ ngực, màu mè hơn. Chưa kể mỗi buổi sáng trước khi đi làm hay ra ngoài cô ấy đều trang điểm rất lâu, kĩ càng và đậm hơn.
Riêng khoản giường chiếu, vợ tôi bỗng thay đổi chóng mặt. Cách đây vài tháng thì tôi vẫn còn sung sức lắm, mỗi tuần cũng phải gần vợ đến vài lần mới đủ. Vậy mà đợt này tôi bị vợ “bóc lột” đến khốn khổ. Đêm nào cô ấy cũng đòi hỏi dù tôi có muốn hay không. Nếu cô ấy nhấm nháy, tôi mà tỏ ra thờ ơ là kiểu gì cũng bị dỗi nguyên ngày hôm sau.
Mà tôi thì yêu vợ lắm, không muốn cô ấy giận lại nghi ngờ mình ra ngoài lăng nhăng vớ vẩn. Có hôm tôi đi làm về mệt mỏi rã rời, tắm xong muốn đi ngủ một giấc cho khỏe. Ấy vậy mà vợ thì cứ xịt nước hoa thơm lừng mũi, rồi ôm vai ôm cổ, ngực thì nóng hổi cọ hết vào người chồng:
“Anh thấy em có thơm không?”
Tôi gạt tay vợ ra:
“Thôi anh đang mệt, mà em đi ngủ còn xịt nước hoa làm gì, nhức hết cả đầu!”
“Ơ cái anh này, người ta cố ý mà lại phũ thế!”
“Thì anh đang mệt!”
Thế là vợ tôi chuyển tone giọng ngay:
“Lúc nào cũng kêu mệt, chắc là ra ngoài chán chê rồi chứ gì?”
Cô ấy giận dỗi, nhưng lại đưa tay rờ khắp người làm tôi chịu hết nổi, lại mềm lòng và cố gắng chiều vợ.
Tôi còn chưa kịp hôn hít mồi cho cảm xúc dâng trào thì vợ đã thở hổn hển, cuống cuồng cởi bỏ váy áo, rồi hì hục “chỉ huy” trận chiến. Tôi thì cứ gọi là mềm nhũn trong tay cô ấy không hó hé được câu nào.
Thế là đang lúc tôi khổ sở, vật vã chiều vợ thì cô ấy đẩy tôi lăn quay ra giường.
“Anh yếu thế, để em nằm trên…”
Thế là vợ tôi nhảy lên bụng chồng, nhắm mắt nhắm mũi, bất chấp tất cả. Tôi không phải là dạng yếu đâu nhé. Nhưng kiểu cách thay đổi liên xoành xoạch, có vẻ thái quá của vợ khiến tôi hoang mang. Nhiều lúc tôi trộm nghĩ hay là vợ mắc bệnh gì đó, hoặc là hồi xuân sớm chăng? Bởi vì trước đây tôi còn sung sức thì vợ luôn là người phải “đầu hàng” trước. Vậy mà giờ ngược lại, tôi trở thành “kẻ yếu”, lao lực vì vợ quá “hung hăng”.
Có lẽ “bệnh” vợ tôi càng ngày càng nặng sao ý. Giờ không phải chỉ đêm nữa mà cả ngày vợ cũng gạ gẫm tôi được. Có hôm đang làm việc thấy vợ nhắn tin:
“Ck ơi trưa đi ăn cơm em bảo cái này!”
Chẳng là 2 vợ chồng làm cách nhau có đoạn. Thỉnh thoảng buổi trưa 2 đứa vẫn rủ nhau đi ăn chung. Thế là lúc ngồi ăn, cô ấy thì thầm:
“Đi nhà nghỉ đổi gió đi…”
Ý vợ đã như vậy, tôi mà lệch pha thì chỉ có chết. Thế là có 1 tiếng rưỡi giờ nghỉ trưa vợ tôi cũng chiếm hết.
Vợ như vậy, nhiều lúc tôi đâm ra nghĩ quẩn, nhỡ tôi không đáp ứng nổi, cô ấy ra ngoài “kiếm thêm” thì sao? Cứ nghĩ đến mấy bà đến tuổi hồi xuân hừng hực hơn gái 18, chán chồng lại tơ tưởng bên ngoài tôi thấy lo lo.
Tôi thì yêu vợ lắm! Hơn 10 năm sống với nhau, ngoài việc thỉnh thoảng giận dỗi thì chúng tôi chưa từng xảy ra to tiếng, cãi vã lớn một lần nào. Giờ vợ như vậy không biết tôi phải làm cách nào để giúp cô ấy vượt qua giai đoạn này. Nếu cứ như vậy cả tôi và vợ đều sẽ rất khổ sở. Thôi thì để gia đình êm ấm, hạnh phúc, trước mắt tôi cố gắng chiều chuộng vợ cho qua cái đận này vậy…